Mùa muộn
Mùa đi về phía núi
Nên xanh đến nao lòng
Những rừng cây xếp lá
Về phía trời mênh mông
Phía thác là đầu sông
Bọt nước mềm chân đá
Phía nhớ là hư không
Thơm lên miền nắng lạ
Nơi này hoa trắng quá
Dễ lạc lối muôn trùng
Người thả hoa về suối
Vớt lên nhành trăng cong
Biết lòng có rêu phong
Chỉ vì ngày thu muộn
Ta tan vào mùa đông
Trôi theo dòng nước cuốn.
NGUYỄN THANH TUẤN