Phố nhớ trung w88 bong88
Tản văn w88 bong88 TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Chị đã từng nhiều lần ngồi ước, giá như chị không phải là dân xóm chợ. Chật chội, ồn ào và cả hôi hám là những gì hằn lên trong suy nghĩ w88 bong88 chị. Để rồi khi đã rời chốn quê, chị lại bần thần nhớ!
Chợ quê, theo nếp thường, mỗi sớm tinh sương người ta bày hàng ra, bắt đầu một ngày mới bằng không khí nhộn nhịp, rộn ràng. Góc chợ quê w88 bong88 chị cũng như bao nhiêu ngôi chợ khác, một dãy hàng tạp hóa chạy dọc từ ngoài đường cái vào đến cổng, bên trong được người ta phân khu theo món hàng, cuối dãy là hàng tươi sống, hải sản mỗi ngày được lái buôn mang lên từ biển theo những chuyến ghe chuyến thuyền vào bến, còn cây trái thì theo mùa hoặc nhập từ xứ khác về. Nhìn qua tưởng chợ quê đơn sơ là vậy nhưng không thiếu thứ gì, muốn mua gì cũng có.
Chị sinh ra ở chợ, lớn lên cùng tụi con nít xóm chợ, ăn chợ, ngủ chợ, nhưng thời thiếu nữ chị nuôi giấc mộng thoát khỏi góc chợ này, tìm một mảnh vườn lộng gió yên tĩnh để chị thả hồn, ở đó mỗi sáng không phải nghe từng tiếng xe máy ạch ạch lướt qua nhà khi ngủ chưa tròn giấc, không phải nghe tiếng cười nói rổn rảng w88 bong88 mấy bà nhà quê ngồi chồm hổm mang theo gà vịt, rau củ vườn nhà ngồi tràn lan lề đường bán, không phải nghe tiếng í ới mời mọc nhau, cả những tiếng cãi lộn, chửi thề w88 bong88 mấy bà giành khách, không phải ở những dãy nhà san sát mà hàng xóm nói gì bên này cũng nghe, nhiều khi vợ chồng người ta cãi lộn mà hôm sau cả xã đều biết. Tóm lại là chị muốn mọc cánh bay khỏi vùng trung du Hoài Ân này.
Cuộc đời cứ thế đẩy chị ra khỏi cái xóm chợ ngày nào đúng như chị ước mơ, nhưng không phải đưa chị đến khu vườn lộng gió mà là nơi phố xá ồn ào, chật chội gấp nhiều lần. Để rồi có những khi đứng xếp hàng chờ tính tiền ở siêu thị tự dưng chị nhớ xao xác cái xóm chợ quê mình. Đứng đợi đến phiên mình quét mã QR thanh toán, chị nhớ cô Bảy, thím Tư… rất chi xởi lởi, vừa bán hàng vừa trò chuyện, hễ hỏi điều gì cũng nhoẻn miệng cười toe toét, mua gì cũng bớt, lúc nào cũng cho thêm nhúm ớt cọng hành. Chị ngẩn ngơ nhớ từng gương mặt w88 bong88 người ở chợ lẫn người đi chợ, chị nhớ cả giọng nói từng khu một, nghe na ná thế thôi nhưng miệt trên xóm dưới đều có nét khác cả đấy. Chị nhớ cả xứ Hoài!
Thành phố đất chật w88 bong88 đông, w88 bong88 ta chen chúc nhau từng phân vuông vỉa hè. Để có chỗ ở phải chui vào chung cư cao ngất, những căn nhà như vô số những hộp diêm chồng chất lên nhau. Vậy mà hôm rồi xem tivi còn thấy ngay giữa quận 1 Sài Gòn có những căn nhà vỏn vẹn 2 mét vuông chen chúc cả chục w88 bong88, ở đó w88 bong88 ta phải thay phiên nhau ngủ trong cái gọi là nhà. Rất nhanh chóng chị thấy nhớ quê nhà, đầu tiên là nhớ chợ quê. Rồi chị thấy mình bị mắc kẹt giữa công việc, kế mưu sinh, tiền nong, nợ nần... tất cả bủa vào chị khiến cứ đêm xuống là ngủ như trôi vào một cơn ngất. Chị thấy mình sao cứ mãi như w88 bong88 dưng giữa phố, chao chát giữa chợ đời!
Những điều nhỏ bé, bình dị đến mức chả mấy khi người ta để ý vậy mà giờ đây trào lên trong chị những thân thương khó tả, chị đặt tên cho nó là chợ nghĩa tình, bởi chợ quê cũng như người quê, giản đơn, chất phác và hồn hậu. Đời chợ gắn liền với đời người, với văn hóa, con người, vùng đất nơi họ sinh ra, thăng trầm theo đời sống kinh tế, sự đời chìm nổi. Rồi không biết mai sau nữa, có ai như chị không, ngồi nhớ ngả nghiêng cây bàng mùa lá đổ ngoài cổng chợ, nhớ những mùa nắng ràn rạt qua mái hiên khô, nhớ những mùa mưa tối tăm trời đất. Người quê buồn vui theo từng buổi chợ, thương sao cái tảo tần, chịu thương chịu khó w88 bong88 các mẹ, các dì. Cái góc chợ ngày xưa chị hay ngồi ăn quà vặt giờ thành góc nhớ, sâu đến thổn thức trong hồn.