Cho một người con gái Bồng Sơn
sáng đi ra ngõ gặp hoa
vô thường một đóa đêm qua trở mình
chạm nhau một thoáng đa tình
sương treo đầu lá rung rinh rối bời.
sáng đi ra ngõ gặp người
nụ cười hốt hoảng đất trời tàn đông
giật mình rớt giữa chân không
em đi để lại mênh mông làm quà.
duy tâm kiêng kỵ đàn bà
ta cầu mong gặp, phận là phúc duyên!
HỒ THẾ SINH